[Cuộc sống thục nữ sau khi xuyên qua]Chương 7: Thứ muội sinh ra!..

 

 

Nghiêm thị nhìn bốn phía, hỏi: “Chung di nương nhà muội sắp sinh phải không?”

Tần thị gật đầu, Nghiêm thị thở dài “Muội cũng đừng thương tâm, hiện tại đã có nữ nhi, nữ nhân kia có sinh con trai cũng không gây được sóng gió gì, ta xem muội phu đối với muội tốt lắm, tuy rằng còn kém phụ thân và mẫu thân nhưng làm người vẫn phải thấy đủ.”

Tần thị nói: “Muội biết, tẩu đừng lo lắng cho muội, đã bằng này tuổi rồi, phu quân là người như thế nào muội đã biết, hắn sẽ không làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê. Hơn nữa, từ khi Tĩnh Xu sinh ra, hắn đều ỏ trong phòng của muội, mỗi ngày dỗ dành Tĩnh Xu, xem ra nữ nhi này đúng là phúc tinh của muội, ch mẹ chồng cũng yêu thích nàng, ngay cả Diễn nhi và Lạc nhi cũng nghe lời hơn.”

Trấn quốc công còn phải cùng con rể nói chuyện nên lưu luyến rời đi, phu nhân Trấn quốc công vì có thể một mình chiếm lấy cháu ngoại nên cao hứng một hồi.

Trấn quốc công cùng con rể nói chuyện trong thư phòng. “Chuyện của Tĩnh Xu ta cũng đã nghe nói, con có tính toán gì không?” Hộ quốc công đã sớm đem chuyện tướng số của Tĩnh Xu nói cho Trấn quốc công, đó bởi lão hồ ly vẫn biết cái gọi là có sướng cùng sướng, có họa cùng chịu, đương nhiên sẽ không quên quan hệ thông gia.

Tiêu Trọng Thanh biết nhạc phụ đại nhân nói đến chuyện gì, liền nói: “Mặc kệ Tĩnh Xu có tướng mệnh gì, nàng vẫn là nữ nhi của con, con chỉ là một phụ thân mà thôi.”

Trấn quốc công gật đầu: “Chúng ta đã là thế gia lâu đời, trăm lần không cần làm sai cái gì. Quý phủ bên đó còn có một quý phi nương nương, liên lụy đến một hoàng tử, dù các ngươi không nói ủng hộ hoàng tử của quý phi nhưng mọi người vẫn đem ngươi thành hàng ngũ những người ủng hộ hoàng tử. Vậy nên làm gì cũng cần cẩn thận hơn, chuyện của Tĩnh Xu nhất định đừng cho người khác biết, nếu không về sau Tĩnh Xu sẽ trở thành lợi thế tranh đoạt của các bên, ngày sau sẽ không tốt.”

Trấn quốc công là trải qua nhiều năm kinh nghiệm, lời của ông tất có đạo lý, Tiêu Trọng Thanh gật đầu cảm tạ nhạc phụ. Khi ăn cơm xong đến thời điểm Tĩnh Xu phải về, Trấn quốc công đưa cho Tĩnh Xu rất nhiều thứ tốt, hai lão nhân lưu luyến không rời nhìn ngoại tôn nữ rời đi.

Ngoài ra từ khi gặp qua biểu muội, vài người con của Nghiêm thị đều muốn gặp lại biểu muội, bọn họ cũng muốn có một muội muội thơm ngào ngạt nhưng mệnh lại không tốt nên không có được, hiện tại có một biểu muội cũng là rất tốt rồi.

Trong mấy người thì lão nhị Tần Nguyên là có nhiều chủ ý nhất, nói với mẫu thân Nghiêm thị: “ Nương, con cùng Tiêu Diễn biểu đệ có hẹn qua mượn quyển sách.”

Nghiêm thị cười nói: “ Tiểu tử này, có phải muốn đi gặp biểu muội hay không? Không biết Tĩnh Xu đã làm gì mà khiến mấy đứa mới gặp một lần đã muốn gặp nữa? Nhà cậu mấy đứa cũng có mấy biểu muội, sao không thấy mấy đứa hào hứng như vậy?”

Tần Nguyên nghiêm trang nói: “Mấy biểu muội ở nhà cậu rất hay khóc, con mới chỉ nói mấy câu liền khóc, một chút cũng không chơi vui, Tĩnh Xu biểu muội không như vậy, hôm nay muội ấy còn cười với con đó.”

“Tiểu tử này, nếu như con không bỏ sâu vào quần áo biểu muội thì các nàng sẽ khóc sao? Bướng bỉnh! Để rồi xem nếu con đem sâu ném lên người Tĩnh Xu, nàng cũng sẽ khóc. Nhưng mà hiện tại con đừng có đi nếu không phụ thân Tĩnh Xu còn không đem mấy đứa mắng cho”.

“Tĩnh Xu sẽ không đâu” Tần Nguyên cảm thấy nhất định là như vậy.

“Được được, vậy mấy đứa đi đi.” Nghiêm thị bất đắc dĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thích Tĩnh Xu ư, nếu thật là như vậy cũng không phải không thể được?

Nghiêm thị cảm thấy ý tưởng này không tồi, buổi tối liền cùng đại ca Tần thị Tần Chi Xuyên nói ra ý tưởng, Tần Chi Xuyên nói: “Vẫn là quên đi.”

“Vì sao? Thiếp cảm thấy rất tốt, Nguyên nhi cùng Tĩnh Xu là biểu huynh muội, thân càng thêm thân không tốt sao? Đến nhà chúng ta Tĩnh Xu cũng không phải chịu thiệt, thiếp là mợ của nàng, sẽ không giống mẹ chồng khác làm khó dễ nàng, việc này không phải rất tốt sao?”

Nếu không biết mệnh của Tĩn Xu thì đương nhiên là rất tốt, nhưng hiện tại định việc đính thân này, nói không chừng con mình không có phúc thừa nhận, vạn nhất người bên trên đã biết, còn tưởng rằng nhà mình có mưu đồ gây rối. Tĩnh Xu tuy tốt nhưng không thể vì nàng làm hại cả gia đình.

“Hai người chênh lệch tuổi quá nhiều, Tĩnh Xu mới đầy tháng thôi, về sau hãy nói.” Tần Chi Xuyên đem chuyện này bỏi qua.

Nghiên nghị nghĩ là con lớn nhất nhiều tuổi, không phải còn có con trai thứ hau và con trai nhỏ nhất sao? Nhưng đảo mắt thấy tướng công đã muốn ngủ liền không nói tiếp chuyện này.

Kết quả ngày hôm sau Tần Nguyên thực sự tìm Tiêu Diễn mượn sách nhưng dường như không yên lòng, Tiêu Diễn vội hỏi: “Biểu ca, huynh tìm gì đó?”

Tần Nguyên nói: “Tĩnh xu biểu muội đâu rồi?”

Hóa ra người này tới là muốn gặp muội muội, Tiêu Diễn nói: “Muội muội đang ở chỗ tổ mẫu chưa về đâu.”

Tần Nguyên thất vọng, đem một cái con ngựa gỗ nhỏ được điêu khắc tinh xảo ra “Đây là đưa cho Tĩnh Xu biểu muội, ta đi trước đây.”

“Ca, vừa rồi đại biểu ca tới đây có chuyện gì thế?” Tiêu Lạc hỏi

“Nói là đến mượn sách nhưng kỳ thật là tới xem muội muội, lại còn đưa đồ cho muội ấy nữa”. Thế nhưng lại cùng mình tranh muội muội, Tiêu Diễn thực không thoải mái trong lòng.

Tiêu Lạc cũng nói: “Không cần đưa cho muội muội, đại biểu ca khẳng định là muốn cùng chúng ta tranh muội muội.”

Vì thế, con ngựa gỗ nhỏ vị hai tiểu tử ném ra ngoài, thế cho nên hạ nhân nhặt được lại trở thành bảo bối mang về cho con mình chơi. Tần Nguyên thực đáng thương a!

Tĩnh Xu vẫn là cuộc sống tiểu hài tử, chỉ ăn ngủ, vui chơi, không có chút phiền não của người lớn, cha mẹ thương, ca ca yêu thích, ngày qua ngày trôi qua thật thích ý, Tĩnh Xu dần thấy chuyện đời trước đã gần quên hết, thực sự là an nhàn khiến người vui quên cả trời đất.

Đúng lúc Tĩnh Xu được ba tháng thì vị Chung di nương trong truyền thuyết rốt cục muốn sinh, so với thời điểm kinh thiên động địa lúc Tĩnh Xu ra đời thì vị Chung di nương này sinh sản rất im ắng, bởi vì nàng chỉ là di nương, không phải chủ tử, mặt khác trước đó khi Tĩnh Xu sinh ra, Hoàng Thương phái người ban đồ lại đây, cho nên một di nương sinh đứa nhỏ, không có gì đáng nói/

Ngay cả phụ thân Tĩnh Xu Tiêu Trọng Thanh cũng không đi qua nhìn, chỉ có Tần thị dẫn theo bà đỡ qua hỗ trợ. Tĩnh Xu cảm thấy nữ nhân cổ đại thật đáng buồn, tiểu lão bà của trượng phu mình sinh con còn phải bận việc trước việc sau, có một chút sai lầm cũng bị cho là rắp tâm bất lương, là ghen tỵ. Lại nghĩ chính mình về sau có lẽ cũng giống như Tần thị, Tĩnh Xu liền hận không thể chưa xuyên tới cố đại.

Chung di nương rốt cuộc sinh xong, nhưng không phải là con trai như nàng hy vọng, mà là một nữ nhi, cho nên cũng không có nhiều vui  mừng, không có biên pháp so sánh với Tĩnh Xu, chính là hạ nhân báo hỉ cho Trấn quốc công cũng không được thưởng nhiều, Trịnh lão thái quân còn đang dỗ Tĩnh Xu, nghe thất cũng không hề chớp mắt, bởi trong lòng lão thái quân cũng không ưu gặp con vợ kế thứ nữ, nếu không phải là nữ nhi của con trai mình, bà hận không thể đừng sinh ra người này.

Hạ nhân đi báo tin vui kia cũng không cao hứng nổi, nghĩ quả nhiên là con do di nương sinh, làm hại chính mình bị người ta xem thường, trong lòng lại đối với Chung di nương khó chịu.

Chờ đem tin tức cho Tiêu Trọng Thanh, Tiêu Trọng Thanh liếc mắt nhìn một cái, Tần thị trong lòng đầy dấm chua, đã sớm trở về đón Tĩnh Xu, Trịnh Lão thái quân nói: “Bất quá chỉ là thứ xuất, con cũng đừng để trong lòng, ta đây cũng như vậy nhiều năm, các nàng cũng không thể gây sự lớn.”

Lệ trên khóe mắt Tần thị như sắp trào ra “Mẫu thân nói phải, con biết nên làm như thế nào.”

“Ai, nữ nhân chúng ta sớm muộn đều trải qua như thế này, như vậy cũng tốt, làm cho lão Nhị cảm thấy ấy náy trong lòng, con lại rộng rượng một chút, hắn chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời con?”

Nghe lời mẹ chồng nói, sau khi trở về, Tần thị biểu hiện bình thường, cung cấp cho Chung di nương không thiếu thứ gì. Về phần đứa nhỏ không được sủng kia, nàng cũng không thể quản được chuyện đó.


Bình luận về bài viết này